Nhìn lại ngày xưa, khi còn chưa yêu anh, em khác lắm, không phải là em như bây giờ đâu. Tình yêu của anh đã cướp đi em của ngày xưa, và không bao giờ trả lại.


Em của ngày xưa thơ ngây lắm, em của ngày xưa vui vẻ lắm, vong linh nhiên lắm. Chẳng biết yêu là gì cũng chẳng biết những khổ đau mà tình yêu đem lại là như thế nào.  Nhắc đến em, mọi rợ người thường xuyên nhớ đến nụ cười tinh ranh trên môi. Em của ngày xưa chẳng hề suy tư, toan tính. Em của ngày xưa chẳng bao giờ phải lo lắng giữ anh. Em của ngày xưa được nâng niu, trân trọng, được yêu thương.


Chứ không như em bây giờ, tim em đầy vết thương, tim em thường xuyên rỉ máu. Môi em không còn cười và mắt em thì không ngừng ướt. Em luôn luôn suy nghĩ nhiều, nghĩ suy về tình yêu, về anh. Em phải chịu những nỗi đau mà vốn dĩ em không phải chịu. Em không còn vui cười như trước nữa, em không còn thơ ngây đáng yêu như trước.


Vì yêu anh, ái tình của anh đã biến em trở nên một con người hoàn trả toàn khác. Anh đã cho em biết thế nào là yêu, cho em biết mùi vị của tình yêu. Ngọt có, đắng có, cay cũng có. Và cho em biết thế nào là đau do yêu. Em yêu hết mình, yêu như thể chưa bao giờ được yêu. Và em cho đi cũng rất nhiều, cho đi mà không cần biết rằng mình cũng được quyền nhận lại. Em cho đi hết bít tất cả những gì em có. Rồi em biết được cảm giác hối hận, cảm giác mất mát. Em đã hi đâm ra cả bản thân em cho anh. Để rồi những thứ em nhận được lại là những giọt nước mắt.


Anh à, anh có thể trả lại em của ngày trước được không? Anh có thể báo đáp được những gì mà em đã mất không? Anh có thể…sự thật là anh không thể. Anh chẳng thể trả lại em của ngày xưa đâu. 


Ly Sù

0 comments:

Post a Comment

 
Top